Ngày trở về

Thành phố lùi lại phía sau, tôi gục đầu vào vai Minh thổn thức. Tôi muốn bay nhanh về với Bản, nơi ấy có người cha già không còn nhớ đến cái giận năm xưa và người mẹ tảo tần đang ngày đêm mong ngóng đứa con trở về!

bacthang2

Bước chân vội vã, giọng mẹ gấp gáp: “Nhanh lên con… qua quả núi này là tới đường cái rồi”. Tiếng gà gáy le te vọng lại như thúc dục. Mẹ cầm tay kéo tôi đi như chạy. Tôi cố căng mắt mà vẫn không nhìn rõ đường, sương đêm quện mồ hôi ướt đầm vai áo. Ánh đèn ô tô mờ mờ từ xa, mẹ thốt lên: “Đến rồi”. Tôi nói trong hơi thở: “Hay là…”. Tiếng mẹ át đi: “Không!”. “Nhưng con sợ bố sẽ trút giận lên mẹ”. “Bố giận nói thế, nhưng thời gian sẽ làm ông nguôi ngoai”. Mẹ dúi vội vào tay tôi: “Con cầm lấy, số tiền này mẹ vay của Hội phụ nữ xã”. “Trời ơi, mẹ đã giấu bố bán cả cái vòng bạc trắng của hồi môn, nhà mình lấy gì mà trả nợ”. “Con cứ lo cho mình, còn rừng còn củi!”. Chiếc ô tô phanh gấp, người phụ xe nhảy xuống như giật lấy chiếc túi của tôi “Nhanh lên nào!”. Mẹ đẩy tôi, giọng như nghẹn lại “Đi đi con!”. Chiếc xe lao vút, bóng mẹ chìm vào làn sương mờ… 

“Bà đưa nó đi đâu, nói ngay cho tôi biết!”. “Tôi xin ông! Con nó đã quyết, ông đừng ngăn cản. Hãy cho con đi tìm tương lai của nó!”. “Bốp! Bốp! Thật là nuôi ong tay áo! Tôi không có người vợ đồng lõa với con phản bội chồng! Cút ngay! Cút ngay!”. Tôi giật mình choàng tỉnh. Thì ra tôi vừa thiếp đi. Tiếng quát của bố vẫn văng vẳng bên tai. Nhớ lại hôm qua bị nhốt trong buồng lòng tôi như lửa đốt. Đấu tranh mãi tôi mới dám nói thật là đã giấu bố nộp hồ sơ thi liên thông Đại học. Chưa nghe hết câu bố đã gầm lên: “Dẹp ngay! Đã đứa nào ở cái Bản này có cái Bằng Trung cấp như mày. Chờ một thời gian nữa tao xin cho một chân Văn thư của xã rồi còn lấy chồng”. “Đây là cơ hội quyết định cả đời con. Chỉ hơn 2 năm là con có Bằng Đại học. Khi đó tương lai của con sẽ khác!”. “Không là không!”. “Nhưng thưa bố con đã có giấy báo trúng tuyển, mai là ngày nhập học”. “Không đi đâu hết, vào trong buồng!”… Tiếng mẹ thì thào trong bóng đêm: “Nhanh lên con, trời sắp sáng rồi, để bố dậy thì không kịp!”. Tôi ôm chầm lấy mẹ mà nước mắt rưng rưng. Mẹ đã âm thầm giúp tôi tiền nộp hồ sơ và đi thi. Nhưng tôi không ngờ mẹ có thể chống lại bố, mở cửa cho tôi… Chiếc xe vẫn lao vút đi hướng về Thành phố. Những dãy núi lùi lại phía sau. Mắt tôi nhòa đi, sau lưng phía xa xa kia là Bản của tôi. Nơi ấy có người mẹ hiền tảo tần đến nhu nhược vậy mà dám hy sinh vì tương lai của đứa con bất hiếu này. “Mẹ ơi, nhất định con sẽ trở về tạ tội với bố!”… 

Những đồng tiền lẻ cuối cùng đã hết, tôi hoang mang: “Chả lẽ quay về, từ bỏ ước mơ? Nhưng ở lại thì lấy gì mà sống?”. Những ngày qua tôi đã đi tìm việc nhưng chỗ nào cũng lắc đầu hoặc bảo chờ. Đang mải suy nghĩ, tôi giật mình vì có tiếng gọi: “Ngọc Lan ơi mở cửa cho anh!”. Người khách lên tiếng ngay: “Anh là Minh. Người đã xác nhận hồ sơ cho em”. “À, thì ra là anh Phó Chủ tịch xã. Em thấy quen quen mà không nhận ra. Nhưng sao anh biết em ở đây?”. “Thế em không biết anh còn là Trưởng công an xã à! Nói đùa vậy thôi, anh hỏi mẹ em. Anh về Thành phố học lớp Lý luận chính trị. Em chuẩn bị đi rồi đến chỗ này cùng anh”. Ít phút sau, chúng tôi có mặt tại một nhà hàng. Anh Minh dẫn tôi đến một bàn có 4 người đàn ông đang ngồi. “Giới thiệu với các ông đây là Ngọc Lan người cùng xã với tôi. Ngọc Lan đang học liên thông. Còn đây là mấy anh bạn học Đại học cùng anh”. Mấy anh vui vẻ bắt tay anh Minh nhưng lại quay sang tôi: “Trời ơi, sao giữa Thành phố lại mọc lên bông hoa rừng đẹp thế này!”. “Tay Minh này quả là có con mắt tinh đời!”. “Thảo nào, gạ mãi mà nó không chịu để tôi làm mối!”. Mọi người cùng cười vang. Minh xua tay: “Thôi đi, không phải như các ông nghĩ đâu! Tôi có việc nhờ các ông đây. Ngọc Lan đang cần đi làm. Phải có việc làm thì mới học tiếp được. Ngọc Lan đã có bằng Trung cấp Hành chính- Văn phòng”. Một anh bỗng vỗ tay: “Anh và em có duyên rồi! Anh là Tuấn, Giám đốc công ty. Cô nhân viên văn thư của anh vừa mới nghỉ đẻ. Anh chưa tìm được người ưng ý. Mới có mấy ngày mà văn bản giấy tờ đã rối tung cả lên”. “Ông đừng có ủ mưu nhé! Em nó là bạn gái của ông Minh đấy!”- Anh Thành vội lên tiếng. Anh Tuấn vẻ mặt nghiêm túc nhưng giọng nói không giấu nổi vẻ hài hước: “Yên tâm đi! Vợ tôi là Kế toán trưởng nhưng tôi vẫn gọi là Cảnh sát trưởng đấy!”…

 Tôi nhanh chóng bắt nhịp được với công việc. Công ty hoạt động khá rộng trong lĩnh vực kinh doanh bán lẻ. Hoạt động giao dịch, tiếp khách, đàm phán với các nhà cung cấp và các đại lý diễn ra thường xuyên, tôi phải chuẩn bị tài liệu cho Giám đốc rồi ghi Biên bản các cuộc họp. Rất may tôi được học bài bản về đánh máy vi tính nên giờ đây mười ngón tay liên tục có dịp thể hiện trên bàn phím. Tôi không ngờ chị Hương là Kế toán trưởng nhưng rất giỏi về nghiệp vụ văn thư lưu trữ. Chính chị đã chỉ bảo tôi rất nhiều về kỹ thuật soạn thảo văn bản và tiếng Việt thực hành. Công việc bận rộn nhưng tôi thấy rất vui vì kiến thức đã học được đem ra sử dụng. Tôi phải tranh thủ buổi trưa và tối để lên mạng tra tài liệu tham khảo và tự học hỏi thêm để có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ. Hai ngày cuối tuần tôi lại đến lớp, tiếp tục theo đuổi ước mơ. Lớp của tôi có 45 người, đại bộ phận là vừa đi làm vừa đi học. Không được gặp nhau thường xuyên như ngày đi học Trung cấp nhưng chúng tôi khá thân thiết với nhau. Phần vì mọi người cùng chung mục đính, phần vì cùng hoàn cảnh lại được thầy chủ nhiệm trẻ nhưng rất tâm lý làm cầu nối nên các thành viên coi nhau như người trong một gia đình. Chương trình học thực tế và phù hợp với trình độ của chúng tôi…

 Chiếc xe con đỗ xịch trước cổng Công ty, Minh bước xuống tay cầm bó hoa, miệng cười tươi: “Chúc mừng Cử nhân! UBND xã cử tôi xuống đón đồng chí Phó Chủ tịch tương lai! Xã đã trải thảm đỏ để chờ đón đồng chí!”. “Cảm ơn UBND xã! Chỉ cần đồng chí Bí thư Đảng ủy đánh xe đến tận nơi đón thế này là em hạnh phúc lắm rồi!”. Mọi người trong Công ty ùa tới. Anh Tuấn nắm chặt tay tôi: “Anh vẫn hy vọng em sẽ suy nghĩ lại! Thôi em cứ về nghỉ một thời gian, bao lâu cũng được rồi quay lại đây giúp anh chị!”. Tôi bước vội lên xe giấu giọt nước mắt đang lăn xuống má. Vẫy tay tạm biệt mọi người, cổ tôi nghẹn lại không thốt lên lời. Những gương mặt thân quen mờ dần, Thành phố lùi lại phía sau, tôi gục đầu vào vai Minh thổn thức. Tôi muốn bay nhanh về với Bản, nơi ấy có người cha già không còn nhớ đến cái giận năm xưa và người mẹ tảo tần đang ngày đêm mong ngóng đứa con trở về!

 Mai Ngọc Lan

More from the blog

Trường Đại học Trà Vinh trao bằng tốt nghiệp cho 731 tân cử nhân, kỹ sư

Nguồn: https://www.baotravinh.vn/giao-duc/truong-dai-hoc-tra-vinh-trao-bang-tot-nghiep-cho-731-tan-cu-nhan-ky-su-36577.html Sáng ngày 21/4, Trường Đại học Trà Vinh tổ chức lễ bế giảng và trao bằng tốt nghiệp cho 731 tân cử nhân,...

Trường THPT Chuyên Nguyễn Thiện Thành (Trà Vinh) đoạt giải Nhất hội thi hùng biện tiếng Anh

Nguồn: https://www.baotravinh.vn/giao-duc/truong-thpt-chuyen-nguyen-thien-thanh-tra-vinh-doat-giai-nhat-hoi-thi-hung-bien-tieng-anh-36586.html Chiều ngày 21/4, Khoa Ngoại ngữ, Trường Ngôn ngữ - Văn hóa - Nghệ thuật Khmer Nam Bộ và Nhân văn (Trường Đại...

Đội Trường Phổ thông dân tộc nội trú THCS và THPT huyện Trà Cú giải Nhất Cuộc thi hùng biện tiếng Khmer

Nguồn: https://www.baotravinh.vn/giao-duc/doi-truong-pho-thong-dan-toc-noi-tru-thcs-va-thpt-huyen-tra-cu-giai-nhat-cuoc-thi-hung-bien-tieng-khmer-36570.html Ngày 20/4, Trường Ngôn ngữ - Văn hóa - Nghệ thuật Khmer Nam Bộ và Nhân văn (Slaska) (thuộc Trường Đại học Trà...

Trên 3.000 sinh viên, người lao động tham gia Ngày hội việc làm năm 2024

Nguồn: https://www.baotravinh.vn/giao-duc/tren-3-000-sinh-vien-nguoi-lao-dong-tham-gia-ngay-hoi-viec-lam-nam-2024-36582.html Ngày 21/4, Trường Đại học Trà Vinh tổ chức Ngày hội việc làm năm 2024. Đây là hoạt động thường niên được tổ...